“Đương nhiên” Trương Thác gật đầu: “Các anh muốn bồi thường như thế nào”
“Rất đơn giản” Tào Chung nhìn Tổ Lâm: “Không phải thằng nhãi này muốn bọn tao xin lỗi sao, vậy thì hãy bảo nó lần lượt xin lỗi các anh em của tao.”
“Được” Trương Thác rất quả quyết đồng ý rồi nhìn Tổ Lâm nói: “Tổ Lâm hơn nửa đêm cậu tới quấy rầy người ta nên hãy nói xin lỗi đi”
Tổ Lâm không lên tiếng.
“Xin lỗi!” Trương Thác lại lần nữa lên tiếng, giọng nói càng nhấn mạnh hơn.
Tổ Lâm há to miệng, cuối cùng lên tiếng: “Xin lỗi”
“Nói to hơn!” Trương Thác quát.
“Xin lỗi” Giọng nói của Tổ Lâm tăng lên một chút.
“Nói to hơn nữa!”
“Xin lỗi!” Tổ Lâm gần như vô thức hét lên.
Sau khi Tổ Lâm hét lên tiếng xin lỗi tất cả người của Hựu Hùng càng cười suồng sã hơn, tiếng cười kia còn làm cho người ta run rẩy hơn cả cái lạnh ở trong sa mạc.
“Đi thôi” Trương Thác nhìn Tổ Lâm rồi quay người rời đi.
Người túm Tổ Lâm thả tóc Tổ Lâm ra, Tổ Lâm bỗng nhiên rơi ở trên mặt đất, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Người của Hựu Hùng dần dần giải tán.
Màn đêm trong sa mạc, một mình Tổ Lâm ngã ở trong sa mạc mặc cho gió lạnh thổi qua.
Ban đêm, bão cát rất lớn, thời tiết rét lạnh, thở ra một hơi cũng có thể nhìn thấy rõ hơi thở.
Ánh lửa bên ngoài lửa đã dần lụi tắt.
Trong bầu trời đêm của sa mạc yên tĩnh, Tổ Lâm ghét vào trên đất cát dày đặc, toàn thân không ngừng run rẩy, tuỳ ý để gió lạnh thổi vào người.
“Đại nhân, bọn họ có hơi khinh người quá đáng” Trong một lêu vải cách đó không xa, một người đàn ông trung niện nhìn vị trí của Tổ Lâm, chậm rãi mở miệng: “Phòng tuyến tâm lý của người trẻ tuổi này sắp sụp đổ”
“Chính là muốn để phòng tuyến tâm lý của cậu ta sụp đổ đó” Trương Thác cũng nhìn về phía Tổ Lâm: “Cậu ta quá mềm yếu, cho cậu ta lòng tin nhất định rồi nhưng vẫn cần đả kích mạnh hơn, bây giờ những người của Hựu Hùng này làm còn chưa đủ”