Trương Thác dừng lại bước chân vẫn đi nhanh nãy giờ, đứng cạnh mỏm đá nói: “Theo từ tận Châu Phi đến đây, cũng mệt rồi chứ”
“Có mệt nhưng cũng không phải là quá mức” Người mặc áo khoác đen không hề che giấu đi ra từ rừng cây phía sau lưng Trương Thác. Khi còn cách Trương Thác khoảng mười thước thì dừng lại: “Dọc theo đường đi tôi vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, thực sự là tôi nghĩ mãi mà không ra”
“Sao nào? Kinh ngạc việc tôi có thể đi ra từ nơi đó?”
Trương Thác xoay người, nhìn về phía đối phương.
“Thời đại thành lập địa ngục, không, dù cho lấy thế kỷ làm mốc, tôi dùng cả ngón tay lẫn ngón chân cũng không tính ra được, cậu là người đầu tiên có thể đi ra từ nơi đó” Giọng của người mặc áo khoác đen, mang theo một loại từ tính: “Đúng thật là năm ngoài dự liệu của tôi”
Người mặc áo đen chậm rãi bỏ mũ áo choàng trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt, đó là một khuôn mặt vô cùng tái nhợt, không có chút màu máu nào.
“Tôi làm quản ngục đã được một trăm hai mươi bảy năm, lần đầu tiên thấy người có thể từ bên trong ngục đi ra, rốt cuộc trong một tháng này, cậu có bị nhốt vào trong lồng giam này không vậy!” Đối phương gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thác, đôi mắt kia giống như muốn từ trên người Trương Thác nhìn ra cái gì đó.
Người đàn ông mặc áo màu đen này chính là người trông coi lồng giam Địa Ngục, anh ta biết rất rõ trong lồng giam Địa Ngục này nhốt những nhân vật mạnh như thế nào, với thực lực của Trương Thác, đừng nói là có thể từ trong lồng giam đi ra, chỉ sợ ngay lúc Trương Thác vừa tiến vào lồng giam thì đã bị những ác ma bị nhốt ở bên trong xé nát, trừ phi Trương Thác chưa từng vào trong lồng giam Địa Ngục này, người mặc áo đen căn bản nghĩ không ra, vì sao Trương Thác có thể từ trong lồng giam Địa Ngục đi ra được.
Chỉ là người mặc áo đen đang tò mò, lúc trước người phụ trách đưa Trương Thác vào lồng giam Địa Ngục là bốn người Chu Lộc Lam, làm sao có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này chứ.
Sau khi Trương Thác nghe được lời người mặc áo đen nói, thì cười ha hả mấy tiếng, nói: “Anh nói gì? Anh là người trông coi lồng giam Địa Ngục này?”
“Làm sao, rất buồn cười à?” Người mặc áo đen nhìn Trương Thác.
“Rất là buồn cười.” Trương Thác gật đầu, anh châm chọc nói: “Người trong lồng giam này đều đi hết rồi, anh làm chức trong coi ngục giam này kiểu gì vậy, anh nói xem anh có xứng với chức vị này không”
Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng, không để ý châm chọc của Trương Thác nói: “Cậu không cần dùng mấy lời nói linh tinh này khích tôi”