Trương Thác nhìn bộ dáng không vui của Kha Mộc Lan, giơ tay lên, “Được rồi, vậy chúng ta chờ đợi rồi nói chuyện sau.”
Kha Mộc Lan và Thanh Hưng Trí đi lên lầu.
Tầng hai của Thạch Trung, tất cả đều là khu vực tư nhân, một gian văn phòng lớn nhất, chính là nơi Thạch Vương bình thường hay ở.
Kha Mộc Lan và Thang Hưng Trí đi đến trong văn phòng, Kha Mộc Lan cẩn thận đóng cửa lại, sau đó ngồi xổm trước một cái két sắt ở góc văn phòng, không ngừng vận hành nắm xoay.
Rất nhanh, một tập tài liệu được Kha Mộc Lan lấy ra, bày đến trước mặt Thang Hưng Trí.
Nhìn thấy tập tài liệu này trong nháy mắt, trong mắt Thang Hưng Trí lộ ra một tia tham lam, thế nhưng rất nhanh đã bị anh †a che dấu.
“Mộc Lan, đây chính là quyền khai thác của ngọn núi kia?”
Thang Hưng Trí cố gắng bình tĩnh, kìm nén giọng điệu của mình, lên tiếng hỏi.
“Ừm” Kha Mộc Lan gật gật đầu, “Chỉ cần lấy được phần thỏa thuận này, chẳng khác nào có được ngọn núi đó.”
Thang Hưng Trí cố nén xúc động cướp đi tài liệu trong tay Kha Mộc Lan, nói: “Mộc Lan, vậy bây giờ em có thể đưa thoả thuận đó cho anh được rồi”
Kha Mộc Lan gật gật đầu, đưa thỏa thuận về phía Thang Hưng Trí.
Thang Hưng Trí nhìn thỏa thuận cách mình càng ngày càng gần, cơ thể kích động cũng không khỏi run rẩy.
“Bang” một tiếng vang lớn, cửa văn phòng bị người ta dùng một cước đá văng ra.
Kha Mộc Lan ra ý thức thu tay lại, nhìn về phía cửa.
Thang Hưng Trí cũng mạnh mẽ xoay người, mắt thấy sự tình sắp thành, rốt cuộc là ai quấy rối đây!
Trương Thác đứng ở cửa, lộ ra vẻ tức giận, “Được rồi, chúng ta đều nói giao dịch tốt, cô lại dám mang phần thỏa thuận này cho người khác!”