Trương Thác nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Triệu Tấn Tú trước mặt, đôi mắt đỏ tươi, anh cảm giác đây hoàn toàn không phải người, mà là dã thú!
Chiêu thức tấn công của Triệu Tấn Tú rất bạo lực. Mặc dù cơ thể của cậu ta trông đã đổ nát, nhưng sức mạnh của nắm đấm của cậu ta lúc này được tính theo trọng tải, khi cậu ta đánh một người bình thường, bọn họ có thể bị đánh tan thành sương mù máu.
Lá chắn khí trước mặt Trương Thác, dưới năm đấm của Triệu Tấn Tú, giống như một lớp giấy mỏng, anh có thể chống cự đến hiện tại là dựa vào thể chất tuyệt đỉnh và hoa sen trên đầu. Khi đó, hoa sen sẽ rắc một lớp mặt nạ phòng độc, sức mạnh của mặt nạ phòng độc này lớn hơn rất nhiều so với sự ngưng tụ của chính Trương Thác, và nó có thể chịu được sự tấn công của Triệu Tấn Tú.
Nhưng khi công kích của Triệu Tấn Tú càng ngày càng ác liệt, đóa hoa sen trên đầu Trương Thác cũng càng lúc càng trống rỗng, cường độ bao phủ cũng càng ngày càng mỏng đi.
Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ hoàn toàn rọi vào trên người Triệu Tấn Tú, Triệu Tấn Tú gầm lên một tiếng, sức mạnh trên nắm đấm càng trở nên hung bạo.
“Không nghĩ, anh hóa ra là một niềm vui bất ngờ. Năng lượng trong máu của anh đã vượt quá dự tính của tôi rất nhiều, tôi cảm thấy máu trong người sôi lên. Đừng lo lắng, tôi sẽ không để máu của anh trở nên vô ích đâu” Khóe miệng Triệu Tấn Tú nở một nụ cười tàn nhẫn, nhìn chằm chăm Trương Thác như một đĩa thức ăn ngon.
Bên trên toàn bộ nhà họ Triệu, một cỗ khí tức vô hình ngưng tụ thành hình xoắn ốc, bắt đầu tụ tại tháp cao trung tâm huyện rồi hội tụ ở đỉnh tháp.
Tòa bát quái Cửu Cung, mất rất nhiều thập kỷ và được xây dựng tỉ mỉ, bắt đầu phát huy vai trò của nó.
Một lượng khí khổng lồ chồng chất trên ngọn tháp, và đột nhiên, như thể tìm thấy một bước đột phá, nhập vào cơ thể của Triệu Tấn Tú.
Khi khí khổng lồ này tràn vào trong cơ thể cậu ta, một luồng khi khác cuộn đến bên cạnh Triệu Tấn Tú, và một luồng khí cực lớn bùng nổ từ cơ thể Triệu Tấn Tú, đẩy Trương Thác ra xa ba thước.
Khí hoàn toàn bao phủ lấy Triệu Tấn Tú, đây là một cơn bão hình thành bởi linh lực có thể xé nát con người thành nhiều mảnh.
Triệu Tấn Tú, người đang ở trong cơn gió mạnh, phát ra một tiếng gầm thảm hại.
Trương Thác lợi dụng thời cơ, chịu đựng đau đớn khắp người, cúi người chạy nhanh về phía Tôn Lãm đang nằm, trước tiên muốn đưa Tôn Lãm đến nơi an toàn.
Trương Thác vừa mới xông tới nửa đường, liền bị gió bạo lướt qua, một bàn tay đẫm máu duỗi ra từ trong gió cuồng bạo, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trương Thác.
Trương Thác quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Tấn Tú đi ra khỏi gió bạo, máu thịt trên người đều bị gió cuồng bạo xâm nhập, tất cả đều bị xé nát, cả người đẫm máu, nhìn đặc biệt kinh hãi.