Trương Thác nhìn người quản lý và nói.
“Trả lại?” Người quản lý chế nhạo: “Cô ta làm ông chủ Vương của chúng tôi bị thương, chúng tôi thấy cô ta đáng thương nên không bắt bồi thường tiền thuốc men đã tốt lắm rồi. Vậy mà còn muốn trả lại tiền đặt cọc ư, anh nghĩ chúng tôi đang làm từ thiện sao?”
“Tôi không cần tiền đặt cọc, chỉ cần hai cô gái nhỏ này chơi cùng với tôi một chút, tôi sẽ cho mỗi người mười lăm triệu” Ông chủ Vương hào phóng nói.
“Con mẹ nó, Vị Lâm, cô có giá trị như vậy ư?” Bạch Trình há to miệng, kinh ngạc nhìn Vị Lâm.
“Anh đi chết đi” Vị Lâm tức giận giãm thật mạnh vào chân của Bạch Trình.
Bạch Trình đau đến nhe răng trợn mắt.
Người quản lý nhìn Trương Thác: “Cậu thanh niên này, tôi đã ở ngoài xã hội nhiều năm rồi, người như cậu, tôi thấy rất nhiều, chỉ là muốn kiếm chút tiền đúng không? Đây, cho cậu, từng này đã đủ chưa?”
Người quản lý lập tức đưa ra một triệu năm trăm nghìn.
Đôi mắt của ông chủ Vương liên tục quét qua cơ thể của Vị Lâm và Thu Vân. Trong đầu ông ta đã bắt đầu tưởng tượng ra một số hình ảnh nhạy cảm.
Trương Thác không thèm nhìn số tiền kia: “Tôi chỉ muốn bà trả lại tiền đặt cọc cho em gái tôi, còn tiền thuốc men ư, ông ta tự ngã xuống nên sao chúng tôi phải trả tiền thuốc men chứ?”
“Thật là buồn cười” Người quản lý hai tay chống hông: “Nếu con nhóc đê tiện này không chạy thì ông chủ Vương của chúng tôi sẽ đuổi theo cô ta sao?”
“Bà đúng là vô liêm sỉ” Vị Lâm tức giận nói.
“Vô liêm sỉ ư? Em gái nhỏ này, chúng tôi sẽ để em gặp được người càng vô liêm sỉ, ha ha” Ông chủ Vương nhìn Vị Lâm và nở nụ cười thô tục.
Trương Thác hít sâu một hơi: “Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, số tiền này, bà có trả hay không?”
“Ái chà, đe dọa tôi sao?” Người quản lý khinh thường cười nói. Bà ta lấy máy bộ đàm ra và hét lên một câu đi đến đây.