“Một” Sau khi giọng nói Trương Thác vừa dứt, lòng bàn tay đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn.
Mặt bàn chấn động một cái, làm đôi đũa đặt trên bàn trước mặt Trương Thác cũng rung theo, bàn tay Trương Thác vung lên, võ vào chiếc đũa, làm cho chiếc đũa, ngay giây phút này giống như mũi tên sắc bén bắn nhanh về phía Vương Anh Tuấn.
Một chiêu này của Trương Thác làm cho mấy người nhà họ Lưu, cùng với hai cô của Lâm Ngữ Lam đều sửng sốt.
Đây khác gì cảnh trong các phim kiếm hiệp, làm sao mà anh làm được như vậy?
Sắc mặt Vương Anh Tuấn liền thay đổi, mắt thấy chiếc đũa càng ngày càng gần mình, anh ta liền nhanh chóng nhảy sang một bên, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát.
Trương Thác cười nói: “Không giả bộ được nữa sao?”
Thân thủ nhanh nhẹn của Vương Anh Tuấn lộ ra, làm cho sắc mặt của những người nhà họ Lưu tái đi. Trong số đó người giật mình nhất chính là Lưu Linh Chỉ.
Cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng biết, Vương Anh Tuấn lại có thân thủ như vậy.
Vương Anh Tuấn phủi bụi trên người một cái, khóe miệng nở ra nụ cười quái dị: “Thật là thú vị, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này khó hơn so với những gì tôi đã tưởng tượng, Nhà họ.
Lâm lại có một cao thủ như anh”
“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?” Lưu Linh Chỉ đứng ở một bên, nhìn sự thay đổi của Vương Anh Tuấn, suy nghĩ có chút bị đình trệ.
Vương Anh Tuấn nhún vai một cái: “Tôi thật sự rất tò mò, làm sao anh nhìn ra được? Chiêu thức hạ độc của tôi, tôi vốn rất tự tin”
“Tôi không nhìn ra”
Trương Thác lắc đầu: “Tôi đoán”
“Đoán?”
Sắc mặt Vương Anh Tuấn liền thay đổi: “Oắt con, anh đang đùa tôi à?”
“Các dấu vân tay trên ngón tay của anh đều bị chai đến bóng lên, da giữa các ngón tay thô ráp, lỗ chân lông trên mu bàn tay lớn, điều đó chứng minh anh thường xuyên tiếp xúc với chất độc. Ồ, đúng rồi, nếu như anh đem nghề nghiệp thay đổi một chút, nói anh là một nhà nghiên cứu khoa học có lẽ tôi sẽ quan sát thêm hai phút nữa” Trương Thác ngồi trên ghế, nhìn Vương Anh Tuấn, nói một cách chân thành.