Trong quá trình huấn luyện Lưỡi Đao, Hàn Ôn Nhu đã hơn một lần nghe nói đến tổ chức này, cho dù là người dạy Lưỡi Đao, khi nhắc đến ba chữ đảo Ánh Sáng, trong mắt liền xuất hiện một tia kính sợ.
Chỉ là một cái tên nhưng lại là một tổ chức có thể khiến người ta mỗi khi nhắc đến đều phải dè chừng.
Trương Thác nhìn người phụ nữ áo đỏ, thản nhiên nói: “Tôi cho cô cơ hội, nói cho tôi biết, các người đến từ đâu, rốt cuộc đang che giấu mục đích gì? Nếu không, tôi có thể khiến các người không thể rời khỏi nơi này”
“Đừng có mơ”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng nghiến lợi: “Đảo Ánh Sáng chẳng qua là thánh địa của một đám ngang ngược tự phong mà thôi, ở trong mắt chúng tôi, các người chẳng qua chỉ là một đám ngu muội. Làm cho tôi không thể rời khỏi đây, các người không có bản lĩnh đấy”
“Thật sao?”
Khóe miệng của Trương Thác liên nhếch lên: “Vậy thì giết đi”
Trong nháy mắt khi Trương Thác vừa dứt lời, một tia sắc nhọn liền hướng về phía cổ của người phụ nữ áo đỏ.
Chương 402: Sương mù dày đặc
Trong giây phút Mạt Tử Hàn định nhằm về phía của người phụ nữ mặc áo đỏ thì đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
“Dừng tay”
Tiếng hét này đến từ bên trong lớp sương mù dày đặc, có chứa một loại khí thế cực kỳ mạnh khiến cho người ta phải nghe theo một cách vô ý thức.
Mạt Tử Hàn kia cũng không bởi vì tiếng hét này mà dừng lại, như một con rắn độc lè lưỡi tiếp tục tấn công về phía cổ của người phụ nữ mặc áo đỏ.
Mắt thấy Mạt Tử Hàn này đã đến gần người phụ nữ mặc áo đỏ, trong sương mù dày đặc, một bàn tay lớn duỗi đến, gần như đoạt lấy chuôi của lưỡi dao này trong chớp mắt, hành động của Địa Ngục hành giả đã thất bại.
Địa Ngục hành giả bị cướp mất lưỡi dao vẫn còn muốn ra tay.
“Dừng tay đi, cậu không phải đối thủ của kẻ đó đâu”
Trương Thác duõi cánh tay làm động tác ra hiệu dừng tay lại.
Tên Địa Ngục hành giả này cúi đầu, lui sang một bên.