Đối với người nhà họ Tô, Trương Thác quyết không nhẹ tay, anh nhìn Liêu Thăng cười, *Được, muốn chơi như thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ là đánh nhau, ai thua thì quỳ gối gọi người kia là Bố.” Liêu Thăng nói với ngữ khí lạnh lùng.
“Gọi là gì?” Trương Thác tỏ vẻ khó hiểu.
Liêu Thăng trả lời một cách dứt khoát: “Bố”
CO, Trương Thác và Trương Thành đồng thanh trả lời.
Các sinh viên trong nhà ăn bắt giác cũng bật cười.
Liêu Thăng lập tức nhận ra mình bị chơi xỏ, “Tiểu tử, đừng có chơi chữ với tao nữa, dám đánh thì hãy đến Võ Cổ Xã!”
Liêu Thăng vừa vẫy tay, những người đi theo liền rời khỏi nhà ăn.
Trước lúc đi, Tô Thái đưa ánh mắt khiêu chiến nhìn Trương Thác nói: “Tên họ Trương kia, đắc tội với chúng ta thì tên họ Lâm đó đừng hòng quay về nhà họ Tôi!”
Sau khi đợi người của Liêu Thăng đi, Trương Thành lập tức đứng trước mặt Trương Thác hỏi: “Anh rẻ, muốn đánh hắn thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Trương Thác siết chặt nắm đấm.
Liên quan đến việc Liêu Thăng hẹn đánh nhau với người ta ở Võ Cổ Xã, rất nhanh đã được đăng lên diễn đàn trường học, hình như đều được truyền đến tai của mỗi học sinh.
Liêu Thăng ỷ mình là người trong trường, Trương Thác lại là người ngoài nên nhận được không ít sự ủng hộ.
Bao gồm cả bản thân Liêu Thăng, ở Ngân Đại có không ít người ủng hộ. Gia thế hắn ta rát tốt, lại đẹp trai, thân thủ rất lợi hại, là người tình trong mộng của không ít thiếu nữ.
Khi Trương Thành dẫn theo Trương Thác cũng như Tô Uyễn và Tôn Lam đến Võ Cổ Xã, đã có rất nhiều người đến đấy rồi.
Trương Thác đá mắt nhìn xung quanh Võ Cổ Xã, cả võ quán đều được lát bằng sàn gỗ màu vàng nhạt, bốn bức tường xung quanh treo đầy các bằng khen danh dự khác nhau của Võ Cổ Xã Ngân Đại.
Khi Trương Thác và những người khác vừa đến Võ Cổ Xã, lập tức bị thu hút mọi ánh nhìn đầy sự chế giễu.