Thanh niên này nói chuyện rất thẳng
thắn, không biểu hiện nho nhã lễ phép
như những người khác.
Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Chồng tôi.”
“Bà mẹ nó, cô kết hôn rồi sao?” Thanh
niên kinh ngạc ra mặt, ngay sau đó giơ
ngón tay cái với Trương Thác: “Người
anh em, thật trâu bò đấy, cướp được
Chủ tịch núi băng về tay rồi! Anh có biết
người theo đuổi cô ấy còn đông hơn cả
một đại đội không hả?”
Trương Thác nở nụ cười, thanh niên này
mang cho anh cảm giác không tệ lắm,
có gì nói đó, anh cố tình quan sát thanh
niên này, tóc đối phương rất dài cũng rất
rối, tóc mái che đến lông mày, không
chải chuốt chút nào, nhìn qua rất nhếch
nhác, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ
phát hiện đây là một người đàn ông vô
cùng tuấn tú, da thịt trắng nõn, đường
rét đẹp, cho dù là mấy cậu ca sĩ diễn
viên trẻ đang hot kia cũng không có cửa
so bì nhan sắc với anh ấy.
“Đi thôi, anh đã đến rồi, chúng ta cũng
nên vào đi.” Lâm Ngữ Lam xoay người,
cất bước đi về phía nhà chính, váy dài
tung bay: “Trình Thanh, anh thân là cháu
trai trưởng của nhà họ Trình mà lại
chẳng bao giờ để ý đến ông nội mình
như vậy, cũng khó trách anh bị người ta
bắt nạt.”
“Hừ!” Thanh niên khinh thường chép
miệng: “Bọn họ thích như thế nào kệ họ,
không liên quan đến tôi, hôm nay tôi đến
đây chỉ vì muốn lấy lại thứ đáng lẽ nên
thuộc về tôi, Ngữ Lam, cô thật sự không
hối hận khi đứng cùng một đội với tôi
sao?”
Lâm Ngữ Lam không nói gì, khóe miệng
nhếch lên thành một nụ cười, đi vào
trong nhà chính, bóng lưng màu vàng
bầnh bồng này giống như tiên nữ giáng
trần.
Nhà chính đã được sắp xếp thành một
sảnh bày tiệc, phóng mắt nhìn khắp nơi,
một trăm mét vuông, bốn chiếc bàn,
ngồi vị trí chủ tọa ở bàn tiệc phía đông
kia, chính là ông cụ Trình Khuông.
Ngồi hai bên Trình Khuông, theo thứ tự
là ba học trò mà ông ta hài lòng nhất,
còn lại mấy người ngồi những chiếc bàn
khác, tất cả đều không giàu có cũng
quyền lực, chỉ riêng bản thân việc có thể
tham gia bữa tiệc mừng thọ của Trình
Khuông, đã là một kiểu tượng trưng cho
thân phận rồi.
Trương Thác quét mắt một vòng, hơi bất
ngờ phát hiện ra, chỉ riêng người của
nhà họ Lâm thôi đã ngồi đầy một chiếc
bàn rồi.
Lâm Kiến Vũ, còn có ba bà cô của Lâm
Ngữ Lam cùng con cái của họ đều ngồi
xuống bền cạnh bàn:
“Ngữ Lam, Tiểu Trương, đến đây ngồi
đi!” Lâm Kiến Vũ vừa nhìn thấy hai người
Trương Thác đã lớn tiếng vẫy tay gọi
đến không câu nệ chút nào, nhưng
ngược lại những vị khách khác đang
ngồi trên bàn, không ai dám chỉ trích
Lâm Kiến Vũ nói chuyện lớn tiếng như
vậy cả, chuyện này không khỏi khiến
Trương Thác suy nghĩ đến đến quan hệ
của nhà họ Lâm và nhà họ Trình.
Về đến Trình Khuông này, năm phút sau
khi Trương Thác bước chân vào trang
viên nhà họ Trình này, trên điện thoại
của Trương Thác đã nhận được toàn bộ
tin tức về Trình Khuông rồi, cũng hiểu
được mục đích của Lâm Ngữ Lam trong
lần thăm hỏi này, hoặc nên nói là mục
đích của người nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm và nhà họ Trình có quan hệ
nhiều đời, mặc dù Lâm Chính Nam
không thể so sánh với Trình Khuông về
thân phận địa vị, nhưng xét về mặt quan
hệ xã hội, cũng không kém Trình
Khuông quá nhiều.
Ở nhà họ Trình có một quy định, không
cho phép người nhà họ Trình tham gia
chính trị và kinh doanh, nhưng cứ năm
năm một lần, Trình Khuông lại lựa chọn
những người đời sau xuất sắc nhất của
gia đình mình chó chúng học tập ở chỗ
học trò của mình, cuối cùng buôn bán,
chính trị hay quân sự, đều do bọn họ tự
lựa chọn.
Đối với đời sau nhà họ Trình mà nói, là
một cơ hội tốt nhất, cũng là một cơ hội
duy nhất, một khi có thể được Trình
Khuông lựa chọn, điều đó cũng đại biểu
cho tương lai sau này của mình.
Phương pháp chọn người của Trình
Khuông cũng rất thú vị, chỉ nhìn quà
tặng, Trình Khuông đã từng nói, trên thế
giới này có một số đồ vật vốn dĩ không
hề quý giá, đơn giản vì được người có
quyền lực yêu thích, cho nên mới trở
thành báu vật, Trình Khuông đã từng
nói, trong bữa tiệc mừng thọ của mình,
bất kỳ ai cũng có thể đưa ra món quà
quý giá nhất, ai có món quà được ông ta
lựa chọn, mặc kệ món quà này do bạn
mượn hay bạn mua, chỉ cần là được lấy
về với thủ đoạn hợp pháp, ông ta sẽ
không hỏi đến nguồn gốc.
Quy tắc này đã có nhiều năm rồi, mỗi
một lần Trình Khuông đều chỉ nhìn xem
những quà tặng mừng thọ quý giá này
chứ không nhận, lời của ông ta là: “Cậu
có thể đưa ra được, đã chứng minh
được cách xã giao và quan hệ xã hội
của cậu rồi.”
Bữa tiệc mừng thọ hôm nay, năm năm
mới có một lần, đám thế hệ sau của nhà
họ Trình đều đang xoa tay sốt ruột.
Trương Thác bình tĩnh ngồi xuống bên
cạnh Lâm Ngữ Lam, không thèm đếm
xỉa đến ánh mắt tràn đầy thù địch của
bác Cả và bác Hai nhà Lâm Ngữ Lam,
cầm đũa lên gắp một chiếc bánh bao
hấp cho Lâm Ngữ Lam: “Sáng nay còn
chưa ăn gì cả, mau ăn một chút đi.”
Khi Trương Thác nói chuyện, giọng nói
rất nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu
dàng.